MÙA XUÂN ƠI, ĐỪNG ĐI

Những bông hoa đủ sắc màu rải rác khắp Làng Rừng tỏa lên những mùi hương ngọt ngào, hòa quyện cùng không khí đặc trưng của rừng rú nơi đây tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng và lãng mạn. Các Pokemon sống trong đây vẫn luôn rất gắn bó và thân thiết với nhau. Không cần phải có một cuộc sống sung túc, không cần phải có một cuộc sống xa hoa, mà một cuộc sống giản dị, mộc mạc như thế là đủ rồi.

Chú sâu Blipbug đang tận hưởng cảm giác ngon miệng từ chiếc lá nho nhỏ nó đang gặm, nó thầm nghĩ rằng nó ắt hẳn đã và đang được sống trong thiên đường vậy. Làng Rừng – một nơi chỉ toàn các Pokemon sinh sống, từ những Pokemon hoang dã đến những Pokemon… không hoang dã (cách nói giảm nói tránh của cụm từ ‘bị bỏ rơi’). Làng Rừng này vô cùng rậm rạp trù phú, là một nơi không thể nào lý tưởng hơn để sống. Tất cả phải cảm ơn “Thần Rừng” đấy!

Blipbug lại nghĩ rằng sống ở một chỗ tuyệt vời như thế, chắc không ai có thể cảm thấy buồn cho nỗi, cho đến khi nó liếc nhìn một con Deerling cách nó không xa đang nằm xuống và lủi thủi khóc một mình. Cảm thấy động lòng, Blipbug ngoạm một chiếc lá mới toanh trên cây và lập tức bò xuống chỗ Deerling. Nó đưa chiếc lá ấy cho Deerling tội nghiệp như ngụ ý rằng: “Hãy ăn đi cho đỡ buồn!“.

Cảm ơn Blipbug! Nhưng tớ không ăn đâu!” – Deerling vừa nói vừa khóc.

Có chuyện gì thế Deerling? Kể tớ nghe với!

Một chuyện rất kinh khủng sắp xảy đến với tớ! Tớ không thể cầm được nước mắt!

Deerling vẫn tiếp tục khóc. Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng khi thấy Deerling khóc, Blipbug cũng buồn theo. Deerling ngậm ngùi nói:

Mùa Xuân… mùa Xuân sắp đi rồi! Và tớ không muốn bộ lông màu hồng dễ thương này của mình bị đổi thành một màu xanh lè khi sang mùa hạ đâu!

Ồ! Không sao đâu mà Deerling! Cậu cứ đợi hết mùa Hạ, rồi mùa Thu và mùa Đông qua đi, thì cậu sẽ lại có được bộ lông hồng này thôi!

Hu hu! Nhưng tớ phải đợi rất lâu mới có được bộ lông này, vì màu hồng là màu tớ thích nhất, mà mùa Xuân cũng là mùa tớ yêu quý nhất!

Blipbug không có khả năng đổi màu lông giống Deerling, nên ắt hẳn nó không thể hiểu hoàn toàn cảm xúc của Deerling lúc này. Nó nói:

Deerling à, tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng Xuân – Hạ – Thu – Đông là quy luật của tự nhiên, những Pokemon nhỏ bé như chúng ta không thể can thiệp được đâu…

Deerling dường như chẳng tin vào lời Blipbug nói. Đột nhiên nó nghĩ ra được điều đó, nó lấy chân gạt đi những làn nước mắt, và tỏ vẻ hớn hở nói:

Đó là vì chúng ta chỉ có một mình, còn nếu ta hợp sức lại, biết đâu lại có thể được?

Blipbug ngơ người không hiểu Deerling nói gì.

Có lẽ tớ sẽ phải nhờ mọi người trong Làng Rừng này giúp đỡ một tay trong việc ‘Giải cứu mùa xuân’!

Giải cứu? Bằng cách nào?

Cầu xin ‘Thần Rừng’ đừng đem mùa xuân đi!

Blipbug cảm thấy Deerling có chút ngớ ngẩn khi định làm một việc bất khả thi như vậy. Nó đành nói:

Deerling à, ‘Thần Rừng’ là một Pokemon luôn rất bận bịu, không chắc ngài sẽ xuất hiện chỉ để nghe lời cầu xin có phần hơi cá nhân này của cậu đâu. Tớ không biết ngài có khả năng duy trì mùa xuân hay không, nhưng nếu có thì chắc ngài cũng sẽ không đồng ý việc này đâu…

Cứ thử đi đã!” – Deerling nói với một giọng lạc quan.

*****

Không được đâu, chuyện này quá nhảm nhí!

Trưởng Làng Rừng Darmanitan lắc đầu ngao ngán khi nghe lời Deerling muốn mọi người giúp đỡ.

Đi mà Darmanitan! Nếu chúng ta đồng tâm hiệp ý, biết đâu ngài sẽ xuất hiện!

Xuất hiện hay không tớ cũng không quan tâm! Một chu kỳ của tự nhiên gồm bốn mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông, khi mùa này đến, chẳng mấy chốc nó cũng phải qua đi để nhường chỗ cho mùa khác chứ! Nếu như thế giới này chỉ có một mùa Xuân, chẳng phải nó sẽ rất chán sao?

Nhưng… nhưng mà… bộ lông của tớ…

Darmanitan thở dài đáp:

Đáng lẽ cậu phải tự hào vì giống loài của cậu có khả năng đổi màu lông theo mùa chứ. Cứ mỗi mùa cậu lại mang một màu lông khác nhau, khiến cho diện mạo của cậu trông rất đa dạng và hoàn toàn không bị nhàm chán chút nào. Còn tụi tớ thì sao, dù bốn mùa hay cả chục mùa khác nhau đi chăng nữa, tụi tớ vẫn chỉ có một diện mạo này mà thôi…

Nhưng tớ thật sự chỉ thích mỗi màu lông hồng hào xinh đẹp này thôi…

Deerling à, chúng ta không thể làm gì được đâu. Tớ dám chắc ‘Thần Rừng’ sẽ không bao giờ ủng hộ quyết định này. Với lại cậu nhìn những con Deerling khác mà xem, chúng cũng phải đổi màu lông theo mùa như cậu thôi, không bao giờ làm khác được…

Deerling buồn bã rõ rệt. Nó biết Darmanitan nói đúng, nó thật may mắn khi sở hữu khả năng đổi màu lông này, nhưng tại sao nó vẫn cảm thấy buồn trong lòng. Nó gật đầu chào Darmanitan và lặng lẽ rời đi. Darmanitan nghĩ thầm:

Mỗi mùa đều có một tầm quan trọng đối với thiên nhiên mà…

*****

Sao Deerling cứ chạy đi chạy lại từ nãy đến giờ thế? Người cậu ấy đầy mồ hôi rồi!

Ribombee hỏi Blipbug. Blipbug lắc đầu như “hết thuốc chữa”:

Cậu ấy nói với tớ sẽ tự mình đi tưới hết toàn bộ hoa cỏ trong Làng Rừng này, để chúng luôn được tươi tốt và có thể nở rộ hơn nữa, như thế ‘Thần Rừng’ sẽ cảm động với hành động của cậu ấy và không mang mùa Xuân đi, đồng nghĩa với việc bộ lông của cậu ấy sẽ luôn giữ mãi sắc hồng như ý thích…

Ribombee cảm thấy Deerling khá dở hơi. Cậu nói:

Vốn dĩ nhiệm vụ của ‘Thần Rừng’ chỉ để bảo vệ rừng, chứ đâu phải điều khiển mùa màng thời tiết đâu…

Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng nói thế nào Deerling vẫn cứng đầu, nên tớ chẳng muốn nói nữa!

Ribombee bay đến chỗ Deerling đang thở hổn hển sau khi tưới chỗ hoa đằng đó bằng cách đến con suối đằng kia, hớp một ngụm nước và lại chạy tới những bông hoa mà phun vào. Cậu nói:

Chào Deerling!

À, chào Ribombee nha!

Cậu đang làm gì thế?

Tớ đang bận tưới hoa cỏ nè!

Ồ! Cậu thật là một Pokemon yêu thiên nhiên!

Tớ phải làm thế để mùa Xuân không đi xa…

Deerling à, cậu thật sự thích bộ lông màu hồng này đến như vậy sao…

Dĩ nhiên là thích rồi. Đối với tớ, màu hồng là đẹp nhất. Còn màu xanh lục thì tớ thấy nó bị trùng với màu lá cây mất rồi nên tớ chẳng thích, vì nó sẽ không tôn lên được vẻ đẹp của tớ. Còn bộ lông màu cam thì tớ lại thấy nó quá nổi, trong khi bộ lông nâu vào mùa đông thì nó lại quá xấu đối với tớ…

Ồ, nhưng Deerling à! Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không làm thế đâu, vì tớ đều thích cả bốn mùa, mỗi mùa đều có một nét đẹp và một tầm quan trọng của riêng nó!

Ừm…” – Deerling đáp ngắn gọn.

Thôi cậu làm gì thì làm nhé! Nhưng chú ý giữ gìn sức khỏe của mình là được rồi!

Cảm ơn cậu đã quan tâm tớ, Ribombee à!

*****

Trời đã tối, tối đến mức các Pokemon chuẩn bị đi ngủ đến nơi, nhưng vẫn có một Pokemon vẫn chật vật chạy đi chạy lại.

Deerling cảm thấy nghị lực của mình thật phi thường. Nó không tin nó có thể tưới gần hết những bông hoa với một mình nó. Nó nằm gần một bụi cỏ, không còn sức để trở về gốc cây nhà nó vì cả thân thể nó đã mỏi rã rời.

Ngày mai hình như bắt đầu sang mùa Hạ rồi, và theo thông thường màu lông của mình sẽ bị đổi…

Hy vọng mùa Xuân đừng đi…

Nó vẫn cứ giữ lấy niềm hy vọng lẻ loi ấy, nó hy vọng ngày mai nó vẫn được mang lấy màu lông hồng đẹp đẽ ấy. Một ngọn gió cực mạnh thổi ngang đầu Deerling, khiến Deerling có cảm giác những sự mệt mỏi của mình đã được trút hết. Nó ngước nhìn lên ánh trăng đang soi sáng cả Làng Rừng, và ngoài mặt trăng ra, thứ nó nhìn thấy khiến nó phải tỏ ra bất ngờ.

Vị ‘Thần Rừng’ đang nhìn nó.

Ơ… đó là…

Thần Rừng bay đến và ngồi trên một nhánh cây trước mặt Deerling, và hí hửng nói:

Chắc là Celebi đó, hihi!

Deerling cúi đầu chào Thần Rừng một cách lễ phép nhất có thể.

Dạ chào Thần Rừng ạ!

Ừm, chào Deerling nhé. Ta đã theo dõi hoạt động của cậu suốt cả ngày hôm nay đấy!

Sao ạ?” – Deerling bất ngờ.

Thì hôm nay rảnh quá không có gì làm, hihi! Ta cũng đã biết về mong muốn của cậu rồi!

Deerling tỏ vẻ thán phục vị Thần Rừng vì độ ‘thu thập thông tin’ cực kỳ nhanh nhạy này. Deerling hồi hộp chờ xem Celebi sẽ nói gì tiếp…

Ta biết cậu đang muốn mùa xuân đừng đi… Nhưng Deerling à…

Dạ?

Celebi nhìn lên mặt trăng hệt như cách Deerling vừa nhìn mới nãy.

Nếu thế giới chỉ có một mùa Xuân đã đủ tốt rồi, thì ngay từ ban đầu ngài Arceus cùng những Pokemon tạo dựng thế giới đã chẳng tạo ra bốn mùa chi cho mệt rồi Deerling à…

Deerling cảm thấy buồn khi nghe Thần Rừng khuyên nhủ, nhưng nó cũng đã ngộ ra được điều gì đó. Thần Rừng lại nói tiếp:

Xuân làm cho cây lá tươi tốt. Hạ cho trái ngọt, hoa thơm. Thu làm cho trời xanh cao, và Đông ấp ủ mầm sống để xuân về cây cối đâm chồi nảy lộc. Mỗi mùa đều có một tầm quan trọng khác nhau, nhưng cả bốn mùa không thể thiếu đi một mùa nào cả, chúng tuy khác nhau, nhưng chúng phải kết hợp lẫn nhau để tạo nên một chu kỳ hoàn chỉnh!

Deerling vẫn chăm chú nghe Celebi nói. Giọng của Celebi ngọt ngào tới nỗi khiến Deerling bị thu hút không thể rời tai.

Mỗi Pokemon mang một vẻ khác nhau. Và Darmanitan nói đúng, giống loài của cậu rất may mắn khi có khả năng đổi màu lông này. Vì vậy, thay vì buồn bã vì ngày mai cậu sẽ trở thành một Deerling màu xanh mang đến cho các Pokemon một cảm giác mới lạ, thì cậu cứ việc chấp thuận theo tự nhiên thôi. Ta biết cậu không thích những màu đó, nhưng nếu Deerling mà không đổi màu lông thì còn gì là Deerling nữa đúng không?

Và ta dám chắc không Pokemon nào trong Làng Rừng muốn nhìn thấy một Deerling chỉ mãi mang sắc hồng đâu, hihi!

Dạ…

Và lời cuối cùng ta muốn gửi đến cậu: Thế giới này như thế đã đủ tươi đẹp rồi, cậu không cần phải thay đổi điều gì to lớn nữa đâu, cậu cứ việc sống đúng với một Deerling dễ thương như mọi ngày. Các công việc lớn lao hơn, cứ việc để cho những Pokemon tối cao lo liệu, Deerling nhé!

Deerling một lần nữa cảm thấy vô cùng thán phục vị Thần Rừng này. Những lời lẽ đầy thuyết phục của Celebi dường như đã khắc ghi sâu trong tim Deerling, khiến cho nó cảm thấy rằng mình không còn lựa chọn nào khác, đành phải chiều theo ý muốn của tự nhiên mà thôi.

Dạ, cảm ơn Thần Rừng…

Nhưng thật bất ngờ, Thần Rừng đã biến mất không dấu vết, để lại một Deerling giữa chốn này. Deerling cũng không biết mình đã hoàn toàn khỏe khoắn từ lúc nào, chỉ biết là do màu nhiệm đến từ Celebi. Dù không biết Celebi có nghe hay không, nhưng Deerling vẫn hô:

Cảm ơn Thần Rừng rất nhiều ạ!

Nói rồi, Deerling lặng lẽ trở về gốc cây nhà, trong khi vị Thần Rừng vẫn luôn dõi theo nó từ đâu đó. Celebi nghĩ thầm:

Hóng một Deerling thay đổi thành bộ lông màu xanh mướt nha!

CHÚ THÍCH:

  • Xuân làm cho cây lá tươi tốt. Hạ cho trái ngọt, hoa thơm. Thu làm cho trời xanh cao, và Đông ấp ủ mầm sống để xuân về cây cối đâm chồi nảy lộc.” được lấy ý tưởng từ bài “Chuyện bốn mùa” trong SGK Tiếng Việt lớp 2.

Tác giả: Lâm Gia Bảo.

Lòng tinNGỤ NGÔN LÀNG RỪNGLịch sử Làng Rừng