Giữa khu rừng Ilex [Ilex Forest], nơi các Pokemon đang tận hưởng một buổi chiều tĩnh lặng, một kẻ tinh quái bỗng xuất hiện, phá vỡ sự yên bình ấy: Cotto, là một Whimsicott với bộ lông mềm như mây và đôi mắt tinh nghịch, Cotto không thể chịu nổi những khoảnh khắc yên ả.
Nó yêu thích những cơn gió cuốn theo mình, lướt đi như một cơn bão nhỏ, gieo rắc những trò đùa khó lường. Với nó, không gì vui hơn việc nhìn thấy các Pokemon trong rừng hoảng hốt rồi bật cười trước những “kiệt tác” của mình. Và hôm nay, Cotto lại có một “món quà” đặc biệt để khiến cả khu rừng phải nhớ mãi.
Nhưng buổi chiều hôm đó, dưới bóng cây đại thụ, có một Tropius già – Pokemon hiền từ được cả khu rừng kính trọng, đang say ngủ.
Tropius vốn nổi tiếng với đôi cánh lớn như tán lá và vẻ điềm tĩnh, thường giúp các Pokemon nhỏ vận chuyển thức ăn hay che nắng mưa. Nhưng chính sự chậm rãi và yên bình của Tropius lại khiến Cotto cảm thấy… có gì đó cần được “làm mới”.
Cotto (bay trên cành cây, nheo mắt quan sát): “Hmm… Bác Tropius thật hiền lành, nhưng hơi nhàm chán quá nhỉ. Nếu mình làm bác ấy trông nổi bật hơn, mọi người sẽ cười phá lên cho xem!”
Nó bay theo cơn gió, gom những bông hoa phát sáng ban đêm từ khu vực rìa rừng. Những bông hoa Lumina này, khi được kích hoạt bởi tia điện nhỏ, sẽ tỏa ra ánh sáng lung linh như những ngọn đèn.
Sau một hồi buộc tỉ mỉ từng bông hoa lên cặp đôi cánh của Tropius, Cotto lùi lại nhìn kiệt tác của mình. Nhưng nó chưa hài lòng. Đúng lúc ấy, một Joltik nhỏ, vô tình đi ngang qua, dừng lại tò mò:
Joltik: “Cotto! Cậu đang làm gì vậy?”
Cotto (mỉm cười tinh quái): “Giúp mình chút đi! Sử dụng tia điện nhỏ lên những bông Lumina này, chỉ một chút thôi nhé.”
Joltik ngoan ngoãn làm theo, và những bông hoa lập tức phát sáng mạnh mẽ, nhấp nháy rực rỡ như một màn trình diễn ánh sáng thu nhỏ. Tropius giờ trông như một chiếc “đèn chùm di động”.
Cotto (cười khúc khích): “Hoàn hảo! Lần này, bác ấy sẽ là tâm điểm của cả khu rừng!”
Khi Tropius tỉnh dậy, nó cất cánh chậm rãi bay về phía bìa rừng. Các Pokémon khác đang tụ tập liền quay đầu lại, và ngay lập tức, một trận cười vang lên.
Bellossom (chỉ tay, ôm bụng cười): “Bác Tropius! Bác định chiếu sáng cả khu rừng sao?”
Smeargle (cười ngặt nghẽo): “Bác đúng là một tác phẩm nghệ thuật sống!”
Cotto (khẽ nháy mắt, cảm thấy tự mãn): “Họ sẽ chẳng bao giờ quên được hình ảnh bác ấy hôm nay đâu, hihi!”
Nhưng đột nhiên, một tiếng “Xẹt!” vang lên. Joltik đang bám trên lưng Tropius quá nhiệt tình, tạo ra một tia điện quá mạnh khiến những bông hoa Lumina trên người Tropius bỗng nhiên phát sáng chói lọi hơn cả ánh trăng. Ánh sáng mạnh mẽ này khiến Tropius giật mình mất thăng bằng và chập chững. Nó vấp phải một cành cây, rồi loạng choạng bay lên cao, nhưng đột ngột lượn vòng ngược lại.
Tropius (hoảng hốt): “Ôi không!”
“Rầm!”
Một trận cười vang lên, nhưng lần này không phải sự vui vẻ. Các Pokémon quanh đó bắt đầu lo lắng, không biết Tropius có bị thương không.
Bellossom (nói nhẹ): “Bác ấy có ổn không?”
Smeargle (nhìn lên): “Cũng may là chỉ ngã vào bụi cây thôi.”
Tropius dừng lại, đôi mắt hiền từ thoáng ngạc nhiên. Khi nhìn xuống dòng suối gần đó, Tropius vô cùng ngạc nhiên trước ngoại hình của mình. Những tia sáng nhấp nháy từ hoa Lumina kết hợp với ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước như một bức tranh rực rỡ, tạo thành một bức chân dung “lung linh” của nó trên mặt nước.
Tropius cúi đầu, đôi mắt cụp xuống đầy nặng nề. Nó thở dài sâu, như muốn trút bỏ cả nỗi buồn vào không gian rộng lớn phía trước.
Tropius (giọng trầm): “Nếu mọi người thấy vui, bác mừng cho các cháu. Nhưng bác… không cảm thấy buồn cười.”
Tropius xoay người, bước chậm rãi rời khỏi đám đông, bỏ lại tiếng cười phía sau. Mỗi bước chân của nó mang theo ánh sáng mờ dần, như sự lụi tàn của niềm vui trong lòng.
Cotto nhìn theo bóng dáng nặng nề của Tropius, lòng như thắt lại. Nó vốn chỉ muốn làm mọi người cười, nhưng giờ đây, ánh mắt buồn bã của Tropius cứ xoáy sâu vào tâm trí nó.
Cotto (nói nhỏ): “Mình chỉ muốn vui vẻ… nhưng tại sao lại thành ra thế này? Có phải mình đã quá ích kỷ không?”
Cotto muốn bay đến xin lỗi ngay lập tức, nhưng nỗi sợ hãi giữ nó đứng yên. Trong đầu, hai luồng suy nghĩ giằng xé nhau:
“Nếu mình xin lỗi, bác ấy có tha thứ không? Hay chỉ khiến bác ấy buồn thêm?”
“Nhưng nếu không làm gì cả, mình sẽ mãi cảm thấy hối hận…”
Cotto khẽ rụt người lại, bàn tay nhỏ xíu siết chặt. Nó cảm thấy lạc lõng, như bị cuốn vào cơn gió mạnh nhưng không thể tự điều khiển phương hướng. Một ý nghĩ lóe lên:
Cotto (tự nhủ): “Mình phải sửa sai. Không chỉ là xin lỗi, mà phải làm điều gì đó thật ý nghĩa để bác ấy biết rằng bác ấy quan trọng với mình và mọi người.”
Sau khi nhận ra mình cần phải thay đổi cách làm mọi người vui vẻ, Cotto quyết định tìm đến Togekiss, Pokemon với trái tim bao dung và khả năng lan tỏa niềm vui. Togekiss sống trên đỉnh ngọn đồi, nơi gió lộng và không khí thanh bình. Cotto hy vọng rằng Togekiss sẽ có thể giúp mình tìm ra cách thức chuộc lỗi chân thành nhất.
Cotto đến gặp Togekiss vào một buổi chiều, khi cơn gió nhẹ nhàng vờn qua những ngọn cây. Togekiss đang bay lượn trên bầu trời, đôi cánh trắng muốt tỏa sáng trong ánh hoàng hôn. Cotto hít sâu một hơi, rồi bay lên phía Togekiss.
Cotto: “Cô Togekiss, cháu đã làm bác Tropius buồn. Cháu chỉ muốn làm mọi người cười, nhưng bây giờ cháu nhận ra rằng đôi khi chỉ có những trò đùa không thể mang lại niềm vui thật sự. Cháu không biết phải làm gì nữa.”
Togekiss bay xuống nhẹ nhàng, ánh mắt hiểu biết nhìn Cotto.
Togekiss: “Cotto, không phải lúc nào những trò đùa cũng có thể khiến người khác hạnh phúc. Để làm người khác vui vẻ thật sự, cháu phải hiểu họ và tôn trọng những gì họ thật sự cần. Tình cảm chân thành mới là món quà quý giá nhất.”
Cotto: “Cháu hiểu rồi, cô Togekiss. Nhưng làm sao để bày tỏ tấm lòng đó một cách đúng đắn?”
Togekiss mỉm cười, vỗ nhẹ đôi cánh như thể muốn Cotto cảm nhận được một cơn gió mát.
Togekiss: “Cháu có thể bắt đầu bằng cách tổ chức một lễ hội đặc biệt nào đó. Chẳng hạn như một dịp để mọi người trong rừng bày tỏ lòng biết ơn đối với bác ấy. Cháu hãy để sự kiện này trở thành một món quà, không phải từ trò đùa, mà từ tình yêu thương và sự quan tâm.”
Cotto quay trở lại khu rừng với lời khuyên từ Togekiss trong lòng. Nó quyết định tổ chức “Lễ hội Gió” – một dịp để mỗi Pokemon trong khu rừng thể hiện sự trân trọng và tình cảm của mình đối với Tropius. Đây không chỉ là một buổi lễ đơn thuần mà còn là cách để Cotto sửa sai và thể hiện rằng nó thực sự hiểu được sự quan trọng của tình cảm chân thành.
Cotto (nói với các Pokemon): “Chúng ta sẽ tổ chức Lễ hội Gió để tặng bác Tropius như một món quà đặc biệt. Mọi người không cần phải làm gì quá lớn lao, chỉ cần thể hiện tình cảm của mình qua những món quà nhỏ, hoặc những cử chỉ yêu thương là được.”
Mọi Pokemon đều hào hứng tham gia. Bellossom chuẩn bị những trái cây ngọt ngào, Smeargle làm những bức tranh vẽ Tropius trong những khoảnh khắc vui vẻ, và Cotto thì bận rộn làm một chiếc vòng hoa gió đặc biệt – món quà mà nó dành riêng cho bác Tropius.
Vòng hoa gió này được làm từ những cành cây nhẹ nhàng kết hợp với những bông hoa mùa gió. Khi được đeo lên, chiếc vòng sẽ phát ra âm thanh nhẹ nhàng, như tiếng gió rì rào trong khu rừng.
Cotto (mỉm cười, nói với chính mình): “Nếu bác Tropius nghe thấy tiếng gió, chắc chắn bác ấy sẽ cảm thấy bình yên và được trân trọng.”
Ngày “Lễ hội Gió” đến, khu rừng trở nên tươi vui và ngập tràn sức sống. Mọi Pokemon đều tham gia, chuẩn bị cho buổi lễ để gửi tặng món quà đặc biệt cho Tropius. Khi Tropius bay đến, những ánh mắt của mọi người đều dõi theo, nhưng lần này không còn tiếng cười hả hê hay trò đùa như trước. Tất cả đều trân trọng và tôn vinh Tropius với những gì bác ấy đã làm cho khu rừng này.
Khi Tropius hạ cánh, Cotto bước tới, mang chiếc vòng hoa gió trong tay. Cả khu rừng lặng đi trong khoảnh khắc, khi Cotto nhẹ nhàng đeo chiếc vòng lên cổ Tropius. Chiếc vòng phát ra những âm thanh du dương, như tiếng gió mơn man qua những tán lá.
Cotto (nhìn Tropius, giọng nghẹn ngào, đôi mắt đầy xúc động): “Bác Tropius, chúng cháu muốn gửi đến bác món quà này. Đây không phải là trò đùa, mà là sự trân trọng và tình cảm thật sự của chúng cháu. Cháu biết bác yêu sự yên bình và những khoảnh khắc nhẹ nhàng, và đây là cách cháu muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình… và cũng là lời xin lỗi chân thành gửi đến bác.”
Tropius nhìn chiếc vòng hoa gió, ánh sáng trong đôi mắt ấm áp của nó lóe lên, phản chiếu sự cảm động sâu sắc. Nó nhẹ nhàng quay đầu về phía Cotto, đôi cánh lớn vỗ nhè nhẹ vào không khí, rồi từ từ mỉm cười.
Tropius (giọng dịu dàng, đầy ấm áp): “Cảm ơn các cháu rất nhiều. Đã lâu rồi, bác không cảm nhận được niềm vui này… Các cháu đã cho bác thấy rằng, đôi khi, sự chân thành lại là món quà quý giá nhất mà một người có thể nhận.”
Cotto cảm thấy như một tảng đá lớn vừa tan ra khỏi lòng. Nó mỉm cười, cảm nhận sự nhẹ nhõm trong trái tim mình, lần đầu tiên cảm nhận được sự bình yên trong chính tâm hồn. Cảm giác đó làm nó muốn ở lại bên Tropius lâu hơn, nơi mà chỉ có sự thấu hiểu và tình cảm chân thành.
Tropius cúi đầu, ánh mắt đầy yêu thương và ân cần. Rồi, trong một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm, Tropius ôm Cotto trong đôi cánh rộng lớn, vòng tay như một cái kén ấm áp bao bọc lấy nó.
Tropius (nói với giọng trầm ấm): “Cháu đã học được điều quan trọng nhất rồi, Cotto. Niềm vui thật sự không phải là những trò đùa hay sự náo nhiệt, mà là những điều làm cho trái tim người khác ấm áp, cảm thấy được yêu thương.”
Cotto cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng lần này không phải vì lo lắng hay sợ hãi, mà là vì sự cảm động sâu sắc. Nó nhận ra rằng đôi khi, những hành động nhỏ từ trái tim chân thành mới chính là thứ làm nên những điều kỳ diệu. “Lễ hội Gió” không chỉ là dịp để khu rừng vui vẻ, mà còn là khoảnh khắc để mỗi Pokemon hiểu rằng niềm vui thật sự chỉ đến khi ta biết quan tâm, trân trọng và yêu thương lẫn nhau.
Và từ giây phút ấy, Cotto không chỉ là một Whimsicott nghịch ngợm nữa, mà đã trở thành một Pokemon trưởng thành, một trái tim biết yêu thương, thấu hiểu và chia sẻ với mọi người xung quanh.
Tác giả: Phú Quí.
TỪ TRANH MINH HỌA – THÀNH CHUYỆN CÙNG KỂ |