Ở nhà của Nana, anh Gyarados, chị Minccino, anh Axew đều biết như thế nào là Tết, chỉ có mỗi Petilil là chưa biết Tết là gì. Âu cũng phải thôi, nhóc là Pokemon mà Nana mới thu phục được, nhóc ta chưa tiếp xúc với cuộc sống của con người được bao lâu. Nay được Nana nuôi dưỡng, lại còn đúng dịp ngày lễ lớn của con người sắp tới. Đâm ra Petilil háo hức lắm.
Những ngày cận Tết, nhóc đã bồn chồn, cứ chạy quanh nhà. Hết chạy ra ngoài vườn cùng luống rau của mẹ Nana, lại chạy ra ngoài đầu ngõ ngó nghiêng bao người qua lại. Cái cổng sắt nhà Nana lúc nào cũng khép hờ, mà qua thanh chắn cũng đủ để Petilil nhìn dòng người qua lại trên phố được. Thế là nhóc cứ ngồi đó, ngồi trước cổng hàng giờ nhìn người ta đi qua.
Đường phố những ngày cận Tết sao khác ngày thường nhiều quá. Chả biết tự bao giờ, hai dãy phố đã rục rịch bừng lên sắc đỏ của những chùm lồng đèn xinh xắn. Bước chân người đi đường cũng nhanh hơn, rạo rực hơn thường ngày. Xen cùng sắc đỏ của những chùm đèn lồng treo trên phố là những nụ đào phớt hồng chúm chím chờ ngày Tết là nở bung, rồi xa xa kia, một xe hoa ngập tràn sắc vàng rực rỡ của những cành mai. Những cây quất cảnh lùn lùn ngồ ngộ cũng bon chen vào dàn cây Tết. Người đi đường ai cũng bận rộn, ngoài tiếng xe cộ ồn ào thường ngày là tiếng những đứa trẻ vòi mẹ mua thêm bánh kẹo, là tiếng những bà mẹ đang mặc cả cho món đồ tết mà họ mua. Những ngày cận Tết, cảnh ai cũng bận rộn.
Không chỉ có con người, các loài Pokemon cũng bận rộn những ngày cận Tết. Từ phương Nam, đàn Pidove đã bay về, chúng dang cánh nhộn nhịp trên bầu trời như muốn báo Xuân về đến nơi rồi. Bầy Deerling rục rịch thay màu áo, chúng bắt đầu cởi bỏ bộ lông nâu mộc mạc, thay bằng bộ lông phớt hồng đẹp như cành đào.
Petilil chưa biết thế nào là Tết, nhưng trong thâm tâm nhóc cũng cảm giác xung quanh mình mọi thứ đang thay đổi.
Nhóc đã từng nghe ngờ ngợ về ngày lễ này của con người, nhóc tò mò và háo hức lắm. Nhóc tìm đến anh Axew, hỏi:
“Anh Axew ơi! Tết là gì thế?”
Axew tính trẻ con, mà dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ như Petilil nên nó cũng không biết phải giải thích thế nào, nó gãi gãi cặp nanh rồi trả lời:
“Tết… Tết là ngày mình được ăn thật nhiều bánh kẹo mà không bị mắng.”
Cùng là trẻ con, nghe thế Petilil cũng khoái chí lắm. Càng ngày nhóc càng mong Tết đến nhanh.
Nhưng cái gì cũng có lúc mệt, hẳn ai trong chúng ta chẳng ám ảnh những bộ bàn ghế rồng phượng mỗi lần dọn nhà đón Tết.
Nay nhà Nana dọn nhà, trong nhà ai cũng tất bật tay chân. Chị Minccino chăm làm nhất, chị luôn tay luôn chân, dùng chiếc đuôi đặc trưng của mình mà dọn chỗ này, quét chỗ kia. Đến bộ bàn ghế khó xử nhất chị cũng xung phong làm. Nana thì đang ở trên phòng dọn dẹp lại phòng cho thật sạch sẽ. Anh Gyarados khỏe nhất nhà, anh dùng đuôi giúp bố Nana nhấc mấy cái tượng gỗ ra sân, mẹ Nana cùng nhóc Petilil dội nước lau dọn cho thật sạch sẽ. Còn chưa kể Petilil còn giúp mẹ Nana dọn bàn thờ gia tiên nữa cơ. Ai cũng tất bật, riêng có nhóc Axew lười biếng làm chút xíu đã lẻn ra vườn sau hái quả ngọt.
Dọn từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, trừ chị Minccino ra thì ai cũng mệt bở hơi tai. trước giờ cơm chiều, Petilil mon men ra chỗ chị Minccino, nhóc phụng phịu:
“Chị ơi em ghét Tết lắm!”
Minccino nghe xong, cũng thắc mắc:
“Sao thế? Tết vui lắm á.”
“Bởi vì Tết phải dọn nhà như này mệt lắm.”
Cô sóc Sin-Sin nghe câu nói ngây ngô này, không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
“Con bé ngốc này! đây có phải là Tết đâu, chúng ta chỉ đang dọn nhà để đón Tết mà thôi.”
Petilil cũng thắc mắc theo:
“Ô em tưởng Tết chỉ là ngày mình được ăn thật nhiều bánh kẹo mà mình cũng phải đón nó hả chị?”
“Dĩ nhiên rồi, Tết là biểu tượng cho ngày đầu năm mới. Năm cũ đi qua, năm mới đến. Nếu mình dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ cũng là một cách để mình dọn đi những xui rủi trong năm cũ, và đón những điều may mắn trong năm mới này.”
Petilil cũng chưa hiểu lắm đâu, nhưng cô nhóc chỉ nhìn ra là căn nhà chưa bao giờ sạch sẽ như thế này, nhóc thấy thoải mái lắm.
Bữa tối hôm ấy, mẹ của Nana nấu một nồi sốt vang thật thơm, cả ngày hôm nay ai cũng làm việc hết mình, ai cũng ăn thật ngon.
Chẳng mấy chốc mà chưa gì đêm 30 đã đến. Trong khi Nana và 4 nhóc Pokemon quây quần bên cái TV xem chương trình Táo Quân hàng năm. Thì bố mẹ của Nana vẫn đang tất bật làm mâm cơm nhỏ cúng giao thừa. Petilil nhìn thấy rồi, nhóc cứ liếc mà chương trình hay quá. Mãi một lúc sau nhóc mới bẽn lẽn ra gần chỗ anh Gyarados, hỏi:
“Anh ơi, sao bố mẹ của Nana không xem Táo Quân cùng chúng mình ạ?”
“Họ bận làm mâm cơm cúng giao thừa đấy, xíu 12h đêm sau khi xem pháo hoa xong mẹ của Nana sẽ đọc bài văn cúng giao thừa để mời các cụ về chung vui.”
Petilil lại có thêm một thắc mắc về ngày Tết nữa rồi, nhóc lại hỏi:
“Sao mình phải bắn pháo hoa lúc 12h đêm hả anh?”
“Vì 12h đêm là lúc bắt đầu ngày mới, cũng là bắt đầu năm mới. Theo tục lệ của người Hoa, tiếng pháo nổ sẽ đuổi những con quái vật quấy rầy đi.”
Petilil tròn mắt:
“Những con quái vật đó là gì á?”
“Anh không biết, nhưng nếu chúng dám bén mảng đến đây thì anh sẽ đuổi chúng đi bằng chiêu Chùm Tia Hủy Diệt [Hyper Beam]!” – Gyarados ưỡn ngực nói đầy tự hào.
Vậy là Petilil lại biết thêm một điều thú vị mới về ngày Tết rồi, nhóc khoái chí lắm, nhưng vẫn ghé tai anh Gyarados mà thì thầm:
“Em thấy bố mẹ chị Nana làm một mình cực quá, hay mình ra giúp họ nhé.”
Ồ một ý kiến thật là hay, thế là hai anh em Gyarados chạy ra giúp bố mẹ Nana đầu tiên, rồi 3 người còn lại thấy vậy cũng chạy ra giúp một tay. Cả nhà cùng nhau chuẩn bị mâm cơm thật là vui.
Rồi khi đồng hồ điểm 12h, tiếng pháo nổ linh đình, những chùm pháo xanh đỏ vang lên suốt 15p, mọi người cũng dành những lời chúc thật tốt đẹp cho nhau. Đây là lần đầu tiên Petilil được trải nghiệm điều này, trên đường về nhà, trong lòng cô bé cứ vương vấn mãi không thôi. Nhóc ước ngày nào cũng là Tết.
Đợi mẹ Nana cúng các cụ xong, cả nhà cùng nhau quây quần bên chiếc hộp đựng bánh kẹo. Nana và Minccino giúp mẹ bày kẹo lên hộp, nào là những thanh kẹo ngô thơm phức, rồi những chiếc kẹo dẻo, mứt Tết ngọt ngào. Những miếng bánh quy béo ngậy mằn mặn. Ôi Petilil và Axew thi nhau ăn đến mức Nana phải bật cười:
“Hai cái đứa này ăn chậm thôi, có ai giành mất đâu mà…”
Buổi sáng mùng Một đón Petilil bằng cái không khí se lạnh đặc trung của những ngày Tết. Cả nhà hôm qua ngồi nói chuyện đến tận 2h sáng cơ nên hôm nay ai cũng 9, 10h mới dậy. Petilil dậy muộn nhất nhà, nếu Nana mà không đánh thức chắc nhóc con còn ngủ thêm nữa cơ. Bữa trưa mà cũng là bữa sáng mẹ của Nana đã chuẩn bị xong rồi, đĩa xôi gấc đỏ đặc trưng được đặt ở giữa, rồi còn có bánh chưng vuông vuông, bánh tét tròn tròn nhìn ngộ nghĩnh đến lạ. Petilil đến gần, nhóc tò mò đụng tay vào. Ôi dính ơi là dính!
Nana khẽ bế Petilil lên, nói nựng:
“Đó là bánh chưng và bánh tét, là hai loại bánh truyền thống đó Petilil ạ.”
Rồi, Nana rút ra một phong bao lì xì đỏ chói, đưa cho Petilil:
“Cái này là chị lì xì cho em nhé, sáng nay chị đã được bố mẹ lì xì, Gyarados, Axew và Minccino thì chị cũng đã lì xì cho. Còn mỗi Petilil dậy muộn nên chưa có lì xì mà thôi.”
Ôi thế là cái Tết đầu tiên của Petilil trôi qua như thế đấy. Giờ Petilil đã biết thế nào là Tết rồi, nó không đơn giản là những ngày được ăn bánh kẹo thỏa thích như lời anh Axew nói. Nó là ngày mà mọi người trong gia đình quấn quýt bên nhau, san sẻ yêu thương nồng ấm. Nó là ngày đầu của một năm mới tràn đầy năng lượng và sự may mắn. Đó là những ngày mà ai cũng được yêu thương.
Chưa gì mà Tết đã qua rồi, Petilil tiếc lắm, nhóc mong Tết lại đến thật nhanh.
Tác giả: Hoàng Thị Khánh Linh.
TỪ TRANH MINH HỌA – THÀNH CHUYỆN CÙNG KỂ |