CÔ ĐƠN TRÊN ĐỈNH CAO

Tôi đứng trên đỉnh tòa nhà cao nhất của thành phố, quan sát thế giới nhộn nhịp bên dưới. Ánh đèn lấp lánh, tiếng ồn ào của xe cộ và con người… tất cả hòa quyện lại thành một thành phố không ngủ. Nhưng đối với tôi, tất cả đều xa lạ. Tôi không thuộc về nơi này.

Thế giới mà tôi nhìn thấy không phải là của tôi. Tôi không được sinh ra từ tự nhiên, không trải qua những điều bình thường mà các Pokemon khác có. Tôi được tạo ra, không phải để sống, mà để trở thành công cụ của những kẻ khác. Tôi là Mewtwo, sản phẩm của một thí nghiệm dựa trên DNA của Mew – một Pokemon Huyền Ảo [Mythical Pokemon]. Họ đã tạo ra tôi với mục đích biến tôi thành vũ khí tối thượng, và tôi đã làm điều đó. Tôi đã phá vỡ mọi xiềng xích, trốn thoát và trở nên tự do.

Nhưng tự do không phải là điều tôi tưởng tượng. Tự do chỉ mang đến cho tôi sự cô đơn. Sức mạnh, thứ mà tôi từng nghĩ là tất cả, không thể lấp đầy sự trống rỗng trong tôi. Tôi đã chiến đấu, đã hủy diệt, nhưng cuối cùng, tôi vẫn chỉ có một mình.

Dưới kia, một trận đấu Pokemon đang diễn ra. Charizard và Blastoise đang lao vào nhau với tất cả sức mạnh của mình. Tôi nhìn xuống, và lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi cảm thấy… một sự thu hút kỳ lạ. Không phải vì sức mạnh của chúng, mà vì mối liên kết giữa chúng với Huấn luyện viên [Trainer] của mình.

Charizard vỗ cánh bay lên trời, ngọn lửa trong đôi mắt nó rực sáng. Blastoise đứng dưới mặt đất, vững chãi và không hề dao động. Những đòn tấn công mạnh mẽ được tung ra, ánh sáng từ các chiêu thức phản chiếu trên bầu trời đêm. Các Huấn luyện viên bên dưới không ngừng hô hào chỉ đạo, trao trọn niềm tin vào Pokemon của mình. Tôi chưa bao giờ hiểu được điều đó.

Ngày trước, tôi đã tin rằng sức mạnh là tất cả. Sự liên kết mà con người có với Pokemon chỉ là dấu hiệu của sự yếu đuối, sự phụ thuộc không cần thiết. Tôi nghĩ rằng tự mình chiến đấu là cách duy nhất để mạnh mẽ. Nhưng bây giờ, khi nhìn xuống trận đấu này, tôi tự hỏi: Liệu sức mạnh có thực sự là điều duy nhất tôi cần không?

Tôi nhớ lại những trận chiến mà tôi đã trải qua. Tất cả đều giống nhau – tôi chiến thắng, nhưng không cảm nhận được sự thỏa mãn. Mỗi chiến thắng chỉ để lại cho tôi thêm một chút trống rỗng. Tôi không chiến đấu vì ai cả, và không có ai chiến đấu vì tôi. Tôi chỉ có bản thân mình.

Tôi nhìn xuống Charizard. Nó không chiến đấu một mình. Đôi mắt con thằn lằn lửa bay rực sáng vì niềm tin vào Huấn luyện viên của nó. Tôi nhận ra rằng, trong tất cả những trận chiến của mình, tôi chưa bao giờ cảm thấy điều đó. Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ có ai đặt niềm tin vào tôi.

Charizard đột ngột lao lên bầu trời, đôi cánh mạnh mẽ xé tan không gian tĩnh lặng. Blastoise vững vàng dưới đất, chuẩn bị đón nhận đòn tấn công. Tôi có thể thấy rõ sự kiên định trong mắt con rùa pháo, không hề nao núng. Chiến thắng của nó không đến từ sức mạnh đơn thuần, mà từ một thứ gì đó khác – mối liên kết.

Charizard bắt đầu tụ lực cho đòn “Chùm Tia Mặt Trời” [Solar Beam], ánh sáng chói lòa tụ lại trong miệng con Rồng pha-ke, chuẩn bị phóng ra một đòn quyết định. Blastoise không hề lùi bước, con rùa biết rằng Huấn luyện viên luôn ở phía sau, nó có niềm tin. Trận đấu này sẽ kết thúc, và tôi có thể thấy rõ điều đó.

Nhưng rồi, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong tôi. Tôi có thể can thiệp. Chỉ một suy nghĩ, và tôi có thể kết thúc trận đấu này ngay lập tức. Tôi là Mewtwo cơ mà – tôi có sức mạnh để làm bất kỳ điều gì tôi muốn. Nhưng… tôi không làm vậy. Tôi không còn cảm thấy cần phải chứng tỏ sức mạnh của mình nữa.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình không cần phải mạnh mẽ hơn nữa. Tôi đã nghĩ rằng sức mạnh là điều duy nhất quan trọng, nhưng giờ đây, khi nhìn Charizard và Blastoise, tôi nhận ra mình đã sai. Sức mạnh không phải là tất cả.

Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Blastoise. Charizard ngã xuống, mất khả năng chiến đấu. Huấn luyện viên của Blastoise chạy đến, ôm lấy Pokemon của mình, và cảm ơn nó vì đã chiến đấu hết mình. Tôi nhìn họ từ trên cao, và cảm nhận được… một sự ghen tị nhè nhẹ. Ghen tị vì họ có mối liên kết, có chung một mục tiêu để chiến đấu vì nhau.

Còn tôi thì sao? Tôi đã bao giờ thực sự chiến đấu vì điều gì chưa?

Tôi đã từng nghĩ rằng mình chiến đấu vì sức mạnh, nhưng giờ tôi nhận ra rằng đó chỉ là lời nói dối mà tôi tự tạo ra. Tôi không chiến đấu vì điều gì, không có mục tiêu thực sự.

Khi tôi chuẩn bị rời khỏi, một sự hiện diện lướt qua tâm trí tôi. Mờ nhạt nhưng quen thuộc. Đã rất lâu rồi, tôi không cảm nhận được điều này. Lẽ nào… Mew?

Mew – sinh vật mà tôi được tạo ra từ DNA của nó, sinh vật mà tôi luôn cảm thấy căm hận, luôn hiện hữu trong tâm trí tôi như một phần của tôi vậy. Phần chưa hoàn thiện.

Sự tò mò trỗi dậy. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy có điều gì đó thôi thúc tôi phải đi tiếp. Có lẽ tôi không thực sự đơn độc như tôi nghĩ. Có lẽ, phần còn lại của tôi vẫn đang chờ đợi để được tìm thấy.

Tôi quay đầu lại, đôi mắt sáng rực trong bóng đêm. Cuộc hành trình của tôi chưa kết thúc. Đây mới chỉ là khởi đầu.

Dành một cái nhìn cuối cùng cho thành phố dưới kia, tôi biến mất vào bóng tối.

Tác giả: Dương Nghĩa Quyết.

TỪ TRANH MINH HỌA – THÀNH CHUYỆN CÙNG KỂ