Florian buông điện thoại xuống bàn. Cậu vừa xem xong một tin tức được người bạn thân gửi cho. Đôi mắt cậu chứa đầy hàng trăm suy nghĩ ngổn ngang xoay vòng làm cậu cảm thấy thực sự mệt mỏi. Nắm lấy Quả cầu Poke, cậu gọi Miraidon của mình ra, vừa vuốt ve nó…
Lưu trữ danh mục: VPokedex
Đeo đuổi ước mơ vốn dĩ là như vậy. Có khi chẳng cần làm gì mọi thứ đã luôn trong tầm với. Có khi cố gắng một chút là xong. Có khi cố hết sức bình sinh mới đạt được. Và có khi, dù cố gắng đến mấy đi nữa, ước mơ cũng không bao…
Hỡi thế gian tình là chi? Lại khiến đôi lứa phải chia ly. Trăm năm trong cõi người ta, chữ tình chữ ái rất là thân nhau. Ngàn năm dù khóc dù cười, ai rồi cũng phải có một người để yêu~ Thử hỏi sống trên đời ai lại có thể một mình đến mãn…
Ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt người đàn ông, soi rọi đường nét góc cạnh đầy khắc khổ, vết sẹo dài trên má phải lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối mịt mùng. Liếc đôi mắt sâu hoắm, ông nhìn lướt qua tất cả những người trước mặt, bên kia đám lửa trại….
Ngày … tháng … năm …. Mình được nhận một con Bagon từ bố. Thật tuyệt vời. Mình sẽ viết nhật ký hằng ngày cùng với Bagon. Ngày … tháng … năm …. Bagon có vẻ khá ngại ngùng. Nó không chịu đi chơi với mình. Mình tìm mọi cách để gọi nó đi chơi…
Hồi ức tựa như người kể chuyện Với chất giọng quê đầy chan chứa Năm đó trong một khu rừng tịch mịch. Leafeon nhỏ bị cái nắng thiêu đốt đến héo rũ cả người, đôi tai thiếu nước cụp xuống trông vô cùng đáng thương. Cơn hạn hán thuở ấy thật dữ dội, nó khiến…
Để tui kể cho các bạn nghe. Bạn tui là nột người rách giời rơi xuống. Không đùa đâu, cậu ấy đúng là rớt từ cái khe nứt to đùng ở ngay trên đỉnh ngọn núi cao nhất cái xứ lạnh lẽo này. Thế mà rớt xuống vẫn bình an vô sự, ngạc nhiên chưa….
HẬN!!! Ta chém vào những thân cây trơ trọi khô khốc. Ta vung kiếm vào những đụn tuyết trắng xóa xung quanh. Ta bổ xuống những tảng đá khổng lồ không thương tiếc. Ta chặt đôi cả dòng nước xiết đang cuồn cuộn chảy bên cạnh. Dẫu vung vẩy cặp kiếm với dáng hình cùng…
Mình lơ đãng bước về vùng đất có mùi chướng khí đậm đặc kia. Là mùi của những chấp niệm ai oán. Chốn này lúc nào cũng có nhiều vong hồn thế này, mình tự nhủ, rồi khẽ mỉm cười. Đây rồi. Những linh hồn không thể siêu thoát được vất vưởng quanh đây. “Thật…
Kể từ khi cậu ấy trở về thế giới của tui, đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Thú thật, tui cũng chẳng nhớ nữa. Vừa tung cước vào những thân cây như phương pháp rèn giũa để tránh cơ thể trở nên trì trệ, tui thoáng nghĩ vậy. Điều tui biết, là kể từ ngày…