Meditite ngồi trên một vòng dây leo mềm mại, đôi mắt nhắm hờ trong tư thế thiền định. Xung quanh là không gian tĩnh lặng, xanh mướt, với thác nước ầm ầm đổ xuống phía xa. Meditite đang cố gắng tìm kiếm sự bình an trong tâm hồn, tìm kiếm sự tĩnh lặng trong mỗi hơi thở, từng giây phút buông bỏ những suy nghĩ và cảm xúc vẩn vơ.
“Tĩnh tâm, tĩnh tâm…” – Meditite tự nhủ, lặp đi lặp lại trong đầu. Từ khi còn nhỏ, Meditite đã được dạy rằng thiền định chính là con đường duy nhất để đạt được sự tiến bộ. Nó tin rằng chỉ khi tĩnh tâm hoàn toàn, không để cảm xúc hay suy nghĩ nào cản trở, nó sẽ có thể tiến hóa thành một Medicham mạnh mẽ và trí tuệ, một Pokemon mà không ai có thể đánh bại được. Nhưng mỗi khi ngồi thiền, Meditite lại phải đối diện với vô số thử thách. Những tiếng động xung quanh, sự lộn xộn của các Pokemon khác, và thậm chí chính những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu nó lại làm nó không thể tìm thấy sự bình yên.
“Thật khó mà tập trung khi có quá nhiều thứ làm phiền mình!” – Meditite thở dài, mở mắt, rồi lại nhắm mắt để cố gắng gạt bỏ những tạp niệm.
“Tĩnh tâm, tĩnh tâm…”
*****
*Ngày hôm đó.
“Ngoàm… Ngoàm…”
Tiếng nhai táo rõ mồn một, nghe không chỉ có một lần mà liên tục vang lên. Meditite mở mắt, nhìn về phía phát ra tiếng động. Trên bãi cỏ xanh rì, một con Snorlax đang lăn qua lăn lại, tìm chỗ nằm êm, miệng thì không ngừng nhai táo, mỗi lần nhai lại phát ra tiếng “ngoàm ngoàm” rất to. Meditite nhíu mày, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng.
“Pokemon gì mà chỉ biết ăn và ngủ. Chẳng bao giờ thấy luyện tập gì cả. Làm sao có thể tiến bộ được chứ?” – Meditite tự nhủ trong đầu, cảm thấy tức giận, như thể Snorlax chính là một ví dụ điển hình về việc thiếu sự cố gắng và nỗ lực.
“Thật là một Pokemon vô dụng!” – Meditite nghĩ. – “Chắc chắn, cậu ấy chẳng bao giờ tiến bộ được nếu cứ sống như vậy!”
Nhưng rồi, khi nhìn thấy Snorlax ngủ ngon lành, hài lòng với bản thân, một cảm giác nghi ngờ bất chợt trỗi dậy trong Meditite.
“Có phải mình vừa nổi sân vì cậu ấy không giống mình không?”
Meditite ngồi đó, hơi thở dần trở nên đều đặn hơn, thầm nhủ không phải mọi thứ đều phải giống nhau mới có thể tiến bộ.
*****
*Một ngày kia.
“Ăn một quả khế, trả một cục vàng, may túi ba gang,đem theo mà đựng…”
Là tiếng con người sao? Meditite hé mắt, nhìn quanh và nhận ra không phải từ đâu đó trên mặt đất, mà là từ trên không trung. Chatot đang bay lượn, nhại đi nhại lại giọng con người. Cái âm thanh vui vẻ ấy cứ vang lên không dứt, khiến Meditite chẳng thể tập trung vào bài thiền định của mình.
“Thật là phiền phức. Cậu ta cứ bay lòng vòng và nhại giọng suốt ngày, cứ như vậy thì làm sao cậu ta có thể tìm được sự bình yên trong lòng đây?”
Nhưng rồi, ngay khi Chatot tiếp tục nhại một câu nói hát vui vẻ của con người, lúc trầm, lúc bỗng, lúc kéo dài lê thê, khiến Meditite bất giác mỉm cười:
“Mặc kệ vậy, cậu ấy sống cuộc sống của mình, vui vẻ và luôn học hỏi. Vậy thì có gì sai khi Chatot sống như vậy chứ?”
*****
*Một ngày nọ.
“Lạch bạch… lạch bạch…”
Tiếng lạch bạch nhẹ nhàng nhưng đều đặn như một nhịp điệu quen thuộc. Meditite mở mắt, hướng về phía thác nước, nơi một Magikarp đang cố gắng bơi ngược dòng.
“Vậy là, cậu ấy lại cố gắng làm một việc mà cậu ấy không thể làm được.” – Meditite nghĩ thầm. Cứ mỗi lần Magikarp đến gần giữa con thác, cậu ta lại bị dòng nước cuốn trôi về phía sau.
“Magikarp ơi là Magikarp, cậu đúng là không biết tự lượng sức mình. Nếu không thể làm được thì nên dừng lại và tập thiền đi chứ, nhẹ nhàng mà lại có hiệu quả hơn nhiều.” – Meditite cảm thấy rõ ràng là Magikarp chẳng có chút cơ hội nào. Việc cố gắng bơi lên thác, với tình trạng của cậu ta, chỉ là vô ích.
Và ngay khi Meditite đang nghĩ rằng mình đã đúng, một điều kỳ diệu đã xảy ra: Magikarp đã thành công vượt qua dòng thác mạnh mẽ, và tiến hóa thành Gyarados, khiến Meditite sững lại, kinh ngạc.
“Ồ, nhưng chắc chỉ là may mắn thôi.” – Meditite tự nhủ. – “Mình cũng sẽ tiến hóa, vấn đề chỉ là thời gian thôi.”
Nhưng khi ngồi lại và suy ngẫm, Meditite bỗng cảm thấy một chút xấu hổ:
“Mình sao vậy nhỉ? Đó không phải là kết quả của sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Magikarp sao? Cậu ấy đã cố gắng rất nhiều, và điều đó xứng đáng với kết quả đạt được.”
Meditite ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những suy nghĩ bắt đầu lắng đọng.
“Cứ nghĩ rằng mình đã đúng, nhưng thật ra… chẳng phải mình đã quá ích kỷ và tham lam sao? Mọi người đều có con đường riêng của mình, nếu không đi đến cuối thì sao biết được đó là sai chứ?”
Meditite ngả người ra sau, mắt hướng lên bầu trời, tâm hồn dần dịu lại. Meditite suy nghĩ một chút và rồi nhận ra điều gì đó, cậu nhớ đến hai pokemon mà cậu tình cờ gặp mặt trước đó.
“Snorlax… cậu ấy tuy có vẻ lười biếng, nhưng ai nói rằng ăn và ngủ là điều không có ích? Nếu Snorlax không ngủ và ăn, liệu nó có thể duy trì sức mạnh vô biên đến vậy không?”
“Giống như Chatot nếu cậu ấy không bay và không nhại giọng, liệu cậu ấy có còn là Chatot nữa không?” – Meditite tự hỏi. – “Nếu cứ mãi phán xét người khác, làm sao mình có thể đạt được bình an trong tâm hồn?”
Qua bao lần phán xét, Meditite tự đúc kết ra rằng, để tiến hóa và trưởng thành, không chỉ có một con đường duy nhất. Mỗi Pokemon đều có cách riêng để tìm thấy sự an yên trong cuộc sống. Cả thế giới này không phải lúc nào cũng phải theo một khuôn mẫu, có thể họ đều có một cách “thiền” riêng.
Giả như Snorlax “thiền” bằng cách ăn và ngủ, giúp nó duy trì năng lượng và sức mạnh. Magikarp “thiền” bằng cách cố gắng, kiên trì vượt qua thử thách để đạt được mục tiêu. Chatot “thiền” bằng cách bay, học nói mỗi ngày, tận hưởng cuộc sống và niềm vui trong từng khoảnh khắc.
Và như thế, Meditite cảm thấy như một cơn sóng vỡ òa trong tâm trí. Meditite bắt đầu cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể. Từng hơi thở trở nên bình yên hơn, cơ thể nó nhẹ nhàng và khoan khoái hơn. Linh Khí [Aura] dần dần tụ lại, như những làn sóng lan tỏa từ trong tâm hồn ra bên ngoài. Nó cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt khi năng lượng trong cơ thể bỗng chốc dâng trào mạnh mẽ, tựa như sức mạnh tiềm ẩn mà nó chưa từng nhận ra.
“Mình đã sẵn sàng rồi!” – Meditite tự nhủ, trong khoảnh khắc đó, sức mạnh tiềm tàng đã thức tỉnh. Và chỉ sau một thoáng, Meditite đã tiến hóa thành Medicham, đón nhận sự trưởng thành không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.
Tác giả: Ẩn danh.
TỪ TRANH MINH HỌA – THÀNH CHUYỆN CÙNG KỂ |