Nhà thi đấu [Gym] Nimbasa tĩnh lặng lạ thường. Không còn những ánh đèn rực rỡ hay tiếng reo hò cổ vũ. Elesa – Thủ lĩnh Nhà thi đấu [Gym Leader] – đứng lặng giữa sàn đấu, ánh mắt cô vô hồn quét qua không gian. Chiến thắng đã trở thành một phần của cô, đến mức giờ đây lòng cô chai sạn cả rồi. Những trận đấu diễn ra liên tiếp mà không để lại dấu ấn, lặng lẽ trôi đi như mái tóc mượt mà của cô.
Zebstrika – Pokémon trung thành của Elesa, đứng lặng lẽ kế bên. Con ngựa vằn từng hiểu nhà huấn luyện của mình hơn bất cứ ai, nhưng giờ đây, cả hai đứng gần mà lại cảm thấy xa cách. Điều gì đã thay đổi? Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này?
Cô cúi đầu, thở dài. “Mình còn chiến đấu vì điều gì đây?”
Cũng không phải lần đầu tiên câu hỏi ấy vang lên trong đầu Elesa. Những trận đấu gần đây khiến cô cảm thấy trống rỗng. Chiến thắng không còn khiến Elesa hào hứng. Có lẽ cô không còn thích hợp với vai trò Thủ lĩnh nữa.
Giữa dòng suy nghĩ miên man, giọng nói của một cậu bé vang lên, kéo Elesa ra khỏi sự trầm tư.
“Chị là Elesa phải không ạ?” – Giọng cậu run run nhưng ánh lên niềm háo hức.
Elesa quay lại, nhìn thấy một cậu bé nhỏ nhắn đứng bên rìa sân đấu, tay nắm chặt quả Bóng Poke [Poké Ball], ánh mắt vừa quyết tâm vừa lo lắng.
“Em đến thách đấu sao?” – Elesa hờ hững hỏi.
“Vâng!” – Cậu bé gật đầu mạnh mẽ, đôi mắt sáng rực:
“Em và Blitzle đã luyện tập rất nhiều. Chúng em không bao giờ bỏ cuộc!”
Lời cậu bé chạm vào sâu thẳm trong Elesa. Không phải vì sự quyết tâm, mà vì nó khiến cô hoài niệm nhớ lại chính mình. Cô từng bước vào mỗi trận đấu với niềm đam mê như dòng điện chảy trong từng bó cơ thớ thịt, nhưng giờ thì sao?
“Được rồi.” – Elesa đáp, giọng không giấu nổi vẻ thờ ơ. – “Chúng ta sẽ bắt đầu.”
Zebstrika tiến lên, bốn móng guốc chạm nhẹ sàn đấu tạo nên âm thanh quen thuộc. Pokemon của cô vẫn mạnh mẽ, nhưng Elesa cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa cả hai. Sự gắn kết từng có giờ đã phai nhạt. Cô tự hỏi liệu Zebstrika có cảm nhận điều đó.
Cậu bé tung Bóng Poke lên, Blitzle xuất hiện, chú ngựa vằn non bé con nhưng tràn đầy năng lượng điện. Nhìn Blitzle, phiên bản chưa tiến hóa của Zebstrika, Elesa nhớ lại sự quyết tâm mình từng có. Một cảm giác mơ hồ từ sâu thẳm bắt đầu dấy lên trong cô.
Cậu bé hô to: “Blitzle, dùng Tấn Công Chớp Nhoáng [Quick Attack]!”
Blitzle lao nhanh về phía Zebstrika, để lại một vệt sáng. Với đối thủ khác, đây có thể là một đòn nguy hiểm, nhưng với Elesa, cô đã chứng kiến điều này quá nhiều lần.
“Zebstrika, tránh đòn.” – Cô ra lệnh, giọng nhẹ nhàng nhưng thiếu hứng thú.
Zebstrika né tránh một cách thuần thục, còn Elesa không cảm thấy gì. Sự trống rỗng trong lòng càng trở nên rõ ràng hơn. Blitzle vẫn kiên cường, bất chấp khoảng cách chênh lệch sức mạnh.
“Blitzle, đừng bỏ cuộc!” – Cậu bé hét lên với đôi mắt sáng rực. – “Dùng Sóng Sốc Điện [Shock Wave]!”
Luồng điện phóng tới, và lần này Zebstrika tránh không kịp. Chân sau bị trúng chiêu làm Zebstrika khẽ lảo đảo. Và dù đòn tấn công không mạnh, cậu bé vẫn thở hổn hển vì vui mừng.
Nhưng điều khiến Elesa bất ngờ hơn là ánh mắt của Zebstrika. Nó nhìn cô, như chứa đầy câu hỏi: Sự kết nối giữa họ đã biến mất từ lúc nào?
“Có lẽ mình đã đánh giá thấp trận đấu này.” – Elesa nghĩ. – “Nhưng vấn đề không phải ở Blitzle hay cậu bé. Nó nằm ở chính mình.”
“Blitzle và em sẽ không bao giờ bỏ cuộc!” – Cậu bé hét lớn, đầy quyết tâm.
Cậu không chỉ muốn giành chiến thắng, mà còn muốn chứng minh điều đó với bản thân, với Blitzle, và với cả thế giới.
Elesa nhìn Zebstrika. Pokemon của cô đã chiến đấu bên cô suốt những năm tháng qua, luôn trung thành. Nhưng chính cô đã làm mệt mỏi hai đôi chân của con ngựa. Ngủ quên trên muôn vàn chiến thắng lại khiến cô quên đi điều quan trọng nhất.
“Zebstrika,” – Cô thì thầm. – “Chúng ta đã quên mất lý do tại sao mình bắt đầu, đúng không?”
Zebstrika khẽ gật đầu. Nó đứng đó, chờ lệnh, nhưng không phải vì sự trung thành vô điều kiện. Zebstrika cần sự kết nối mà cả hai đã từng có, lòng quyết tâm mà họ từng chia sẻ.
“Blitzle, tiếp tục tấn công!” – Cậu bé hét, dù rõ ràng Blitzle không thể giành chiến thắng. Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là cậu và Blitzle không bỏ cuộc, bất chấp mọi khó khăn.
Elesa hít một hơi thật sâu.
“Mình từng như thế.” – Cô nhớ lại. – “Đó là cách mình đã bắt đầu.”
“Zebstrika, Kích Đốt Nitơ [Flame Charge]. Nhưng nhẹ thôi. Hãy chiến đấu cùng nhau, như chúng ta từng làm.”
Zebstrika phi nước đại như một mũi tên rực lửa. Hầm hố là vậy nhưng cú đánh vô cùng chuẩn chỉnh, Blitzle chỉ gục xuống không đứng dậy nổi, chứ không mất khả năng chiến đấu.
Cậu bé chạy đến sướt mướt ôm lấy Blitzle:
“Blitzle, cậu đã làm rất tốt. Cảm ơn cậu…” – Cậu rưng rưng nói đầy tự hào.
Elesa bước đến, cúi nhìn cậu bé và Pokemon của cậu. Trận đấu này đã đánh thức cô:
“Điều quan trọng không phải là chiến thắng, mà là việc em và Blitzle không bỏ cuộc. Đó mới là sức mạnh thật sự.”
Cậu bé ngẩng lên, ánh mắt sáng rực qua làn nước mắt:
“Cảm ơn chị, Elesa. Chúng em sẽ tiếp tục luyện tập và sẽ tái đấu trở lại ạ!”
Khi cậu bé rời đi, Elesa nhìn theo rồi cảm thấy được cái thay đổi trong lòng. Cảm giác chiến đấu đã quay trở lại, nhưng không vì chiến thắng dễ dàng. Nó trở lại vì Elesa nhớ ra lý do thật sự khiến cô bắt đầu.
Elesa nhìn Zebstrika, Pokemon đã luôn ở bên cô. Cả hai đã tìm lại được sự kết nối, và lần này, cô sẽ không để nó mất đi nữa.
“Cuộc hành trình của chúng ta chưa kết thúc.” – Cô thầm nghĩ, lòng nhẹ nhõm. – “Giờ mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.”
Tác giả: Dương Nghĩa Quyết.
TỪ TRANH MINH HỌA – THÀNH CHUYỆN CÙNG KỂ |