Nếu bạn hỏi bất kỳ người lạ nào ngoài đường tên một Pokemon, khả năng cao câu trả lời bạn nhận được sẽ là Pikachu.
Từ năm 1996 đến nay, Pikachu đã trở thành gương mặt đại diện thân thiện của thương hiệu Pokemon: luôn mỉm cười trên đủ mọi món đồ từ áo thun, balô, tập vở đến gối ôm; xuất hiện sát cánh bên Ash trong loạt phim hoạt hình, và thậm chí còn góp mặt trong các cuộc diễu hành quy mô lớn trên khắp thế giới – nổi bật nhất là lễ diễu hành Macy’s Thanksgiving Day ở New York, nơi Pikachu từng bay lượn dưới dạng bong bóng khổng lồ giữa đại lộ từ năm 2001.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong quá trình thiết kế Pikachu?
Liệu đội ngũ tại Game Freak có biết rằng họ đang tạo ra một trong những biểu tượng văn hóa đại chúng đình đám nhất thế giới?
Trong một loạt phỏng vấn gần đây, ba nhân vật chủ chốt đứng sau sự ra đời của Pikachu: Đồng sáng lập Game Freak – Ken Sugimori, họa sĩ nhân vật Atsuko Nishida, và nhà thiết kế game Koji Nishino, đã chia sẻ một số câu chuyện thú vị về cảm hứng tạo nên chú chuột điện huyền thoại này.
Sugimori kể rằng ngay từ đầu, Pikachu đã được “đặt hàng” là phải dễ thương. Mặc dù ý tưởng ban đầu của dòng game Pokemon là tập trung vào những sinh vật nhìn “ngầu và mạnh mẽ”, thì trong công ty lại có một số người khăng khăng rằng “phải có vài con thật cute!”
Thú thực, Sugimori không rành thiết kế dễ thương, vì “góc nhìn đàn ông” của anh toàn nghĩ ra mấy con nhìn ngầu là chính. Vậy là anh quay sang nhờ các đồng nghiệp nữ, đặc biệt là Atsuko Nishida, nhờ vả góp ý kiểu đáng yêu hơn.
Thú vị ở chỗ, Nishida ban đầu còn chẳng làm việc trong team Pokemon! Cô đang thiết kế nhân vật cho một game khác trên hệ máy Mega Drive cơ. Nhưng sau khi chuyển sang team Pokemon, nhiệm vụ cô nhận được cực kỳ mơ hồ:
“Thiết kế một Pokemon hệ điện có hai lần tiến hóa.”
Nishida tiết lộ rằng thiết kế ban đầu của Pikachu được vẽ bằng pixel, trông như một cái daifuku – món bánh mochi tròn tròn, mềm mềm, có tai lòi ra hai bên. Dấu vết còn sót lại của daifuku chính là hai đầu tai đen. Còn má điện đỏ chót – đặc điểm nhận diện nổi bật nhất của Pikachu ngày nay thì ban đầu chưa có đâu. Chúng chỉ được thêm vào sau này, khi cả đội quyết định “làm nó dễ thương thêm chút nữa”. Các sọc đen trên lưng Pikachu cũng là do Nishida thêm vào sau này, kiểu thấy trống trống nên vẽ thêm:
“Trong game, khi Pokemon ra trận thì nhìn từ sau nhiều hơn. Mà cái lưng nó trống trơn, nhìn buồn lắm…”
Cảm hứng chính cho má điện của Pikachu đến từ… con sóc – loài vật có má phồng chứa thức ăn, khiến Nishida liên tưởng đến việc tích điện. Còn màu vàng chanh sáng rực của Pikachu thực ra không có trong phiên bản Red/ Green/ Blue gốc, bởi khi đó Game Boy chưa hỗ trợ màu. Chỉ đến khi Super Game Boy ra đời, đội thiết kế mới quyết định chọn vàng cho Pikachu, vì:
“Người ta bảo màu vàng là màu đại diện cho điện.”
Và tên gọi “Pikachu” thì sao? Nishida thú nhận:
“Tôi đặt đại thôi, không nghĩ nhiều. ‘Pika’ là âm thanh loé sáng, còn ‘chu’… thật ra tôi không nhớ mình nghĩ gì nữa. Nhưng tôi đặt tên trước, rồi từ đó mới phát triển hình ảnh con chuột điện.”
Nên Pikachu không hề được thiết kế thành chuột từ đầu. Sau khi cái tên “Pikachu” ra đời, chính Satoshi Tajiri – cha đẻ Pokemon, mới quyết định rằng:
“Thôi, gọi nó là chuột điện luôn cho hợp lý!”
Lúc được nghe tên “Pikachu”, Koji Nishino kể lại:
“Tôi nghe cái tên là thấy dễ thương liền! Vậy là càng ngày tôi càng mê nó hơn.”
“Lúc xem bản mochi có tai, tôi bảo Nishida-san: Làm nó dễ thương hơn chút nữa đi!”
Nishino mê Pikachu tới mức cố tình khiến nó xuất hiện hiếm hơn trong game, để tạo cảm giác “quý hiếm”. Ai ngờ kết quả phản tác dụng, càng hiếm thì người chơi càng muốn bắt và phát cuồng vì nó!
À mà nói luôn, Nishino này chính là cảm hứng đời thực cho nhân vật Snorlax đó! Nhưng ngoài đời, anh lại là người quản lý toàn bộ thiết kế Pokemon theo phong cách dễ thương.
Một bí mật thú vị khác: ban đầu Raichu chưa phải tiến hóa cuối! Còn có một tiến hóa tiếp theo tên là Gorochu – có răng nanh và sừng nhỏ. Nhưng do lo ngại ảnh hưởng đến cân bằng game, Gorochu đã bị loại bỏ trước khi kịp lên sàn.
Sugimori kể rằng khi còn đang hoàn thiện danh sách Pokemon gốc, anh in pixel-art ra giấy và tổ chức bình chọn nội bộ trong công ty để hỏi:
“Mọi người thích con nào nhất?”
Kết quả: Pikachu áp đảo tất cả.
Nó được yêu thích ngay cả khi chưa tô màu, chưa lên anime, chưa lên đời Raichu.
Sugimori cho rằng bước ngoặt thật sự của Pikachu là nhờ anime. Quyết định để Pikachu làm bạn đồng hành của Ash trong anime là cực kỳ có chủ đích.
“Nếu để Ash chọn Bulbasaur, Charmander hay Squirtle như trong game, sẽ tạo ra cảm giác ‘lạc lõng’ với tụi nhỏ xem phim nhưng chọn con khác trong game. Nên Pikachu là một quyết định trung lập, không mất lòng ai.”
Chưa kể, thời điểm ấy Pikachu đã rất nổi trong công ty, nên lựa chọn này cũng là một nước đi hợp lý.
Anime không chỉ đưa Pikachu đến gần trái tim khán giả mà nó còn định hình lại ngoại hình của Pikachu.
“Lúc đầu, Pikachu tròn và ục ịch hơn, cổ không rõ, lưng ngắn. Nhưng khi lên anime, cổ nó được làm rõ ra, lưng dài hơn, thân hình thon lại. Từ đó, đội làm game cũng chỉnh thiết kế theo.” – Sugimori kể.
Cuối cùng, đội ngũ cho rằng chính thiết kế đơn giản, dễ nhận diện, thân thiện với cả trẻ em lẫn người lớn là lý do khiến Pikachu trở thành biểu tượng quốc dân của thương hiệu. Đã gần 30 năm trôi qua, qua 9 thế hệ Pokemon, nhưng sức hút của Pikachu vẫn chưa hề giảm nhiệt.